Nếu như yêu – Chương 2 : Hạnh phúc của đời người.- Chương 2.1

–  Mình xin lỗi, nếu không tại mình, chắc bạn không bị lôi cuốn vào chuyện này đâu – Cẩm Tú nằm nghỉ trên giường thấy cô đến thăm thì nắm tay cô áy náy nói.

–  Bỏ đi, chuyện đã qua rồi – Kiểu Chinh vỗ tay bạn an ủi. Cô rất muốn hỏi Cẩm Tú nguyên nhân vì sao lại liên quan đến bọn nguy hiểm đến như thế, nhưng nhìn sắc mặt vẫn còn hoảng loạn của Cẩm Tú đành im lặng, cô không muốn khơi gợi thêm nỗi sợ trong lòng của bạn mình.

Cẩm Tú gật đầu một cái rồi ngả người nằm xuống giường, mắt nhìn lên cao, tay gác lên trán, trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:

–  Năm mình 16 tuổi, ba mình làm ăn thất bại rồi sinh nợ, sau đó nợ ngày càng tăng. Không có khả năng trả nợ, mẹ mình vì thế mà phải vất vả ngược xuôi chạy vạy để kiếm tiền trả nợ. Mình vì thương mẹ nên liều lĩnh theo tụi xấu kiếm tiền, nếu không có anh Phong kéo mình lại, có lẽ mình chẳng thể nào gặp được bạn.

Im lặng một lát, Cẩm Tú bèn nói tiếp.

–  Mẹ mình đang bệnh nặng cần tiền mổ gấp. Cho nên mình tham gia cùng mọi người mạo hiểm theo dõi và thu thập chứng cớ phạm tội của tên buôn lậu giàu có đó. Lần này tụi mình chụp hình được cảnh mua bán thú quý của hắn, định dùng hình tống tiền hắn ta để có tiền cho mẹ mình mổ. Không ngờ lại bị phát hiện ra nhanh như vậy lập tức cho người đuổi theo truy sát. Mình vì nhận được điện thoại nên lo lắng và vạch ra kế hoạch truyền tay cái thẻ nhớ chứa đựng hình ảnh kia, cho nên mới đến trễ buổi văn nghệ. Không ngờ lại gặp phải tình cảnh này, còn lôi kéo bạn vào nữa.

Kiều Chinh nghe bạn nói thì không khỏi xót xa, vì cuộc sống túng quẫn, vì mưu sinh mà Cẩm Tú phải liều lĩnh làm như vậy. Những lần mè nheo cô dẫn đi ăn thì ra là có nguyên nhân cả. Nỗi lo lắng bạn gặp nguy hiểm, cô bèn lên tiếng :

–  Có biết tên đó là ai không? Chúng ta có thể tố cáo hắn ta với cảnh sát.

–  Tụi mình không biết hắn là ai đâu. Hắn ta cho đàn em đi thay mà, nếu có chuyện gì thì cũng chỉ là đàn em hắn ta chịu. Lần này hắn bỏ qua, nếu cứ làm ầm lên hắn ta nổi giận thế nào cũng không để bọn mình yên thân.

–  Ừ, mình hiểu rồi, bạn đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi cho lại sức – Kiều Chinh đành bỏ qua mọi chuyện chỉ xem như cơn ác mộng, cũng may là lần này không có ai bị thương gì cả.

–  Hiện thời mình rất lo lắng, tuy bọn chúng nói bỏ qua, nhưng thế nào cũng cho người giám sát bọn mình. Mình lại ở trọ một mình, lỡ như bọn chúng ập vào – Cẩm Tú ngửa mặt nhìn trần nhà than thở.

–  Hay là đến ở nhà mình đi – Kiều Chinh thương bạn bèn đề nghị.

–  Nhưng mà…. – Cẩm Tú có vẻ do dự

–  Đừng nhưng nhị gì hết, cứ dọn đến nhà mình. Ba mình chẳng phải cũng rất mến bạn đó hay sao. Mình ở một mình cũng buốn lắm, nếu có bạn vào ở cùng thì sẽ vui hơn – Kiều Chinh hào hứng nói.

–  Được sao?

–  Cứ quyết định vậy đi.

–  Đã cho người giám sát bọn nhóc đó hay chưa? – Hoàng Sĩ Nghiêm lạnh lùng hỏi đầy sự tức giận, khói thuốc càng khiến gương mặt phốp pháp của ông ta đáng sợ hơn. Một gương mặt thuộc tuýp người tàn nhẫn độc ác.

–  Dạ rồi, ông chủ cứ yên tâm  – Một tên đàn em có đôi mắt lóe đầu hình quả lê bước lên trả lời đầy thận trọng

–  Nếu thấy bọn chúng có động tĩnh gì là cứ thẳng tay trừng phạt không được kiên dè – Giọng ông ra lệnh đầy đáng sợ, xem mạng người chẳng ra gì. Bằng mọi cách dẹp hết những người ngáng đường làm ăn của ông ta.

–  Em biết rồi, lần này sẽ không để giống lần trước nữa. Lần trước bọn nó may mắn vì cô Kiều Chinh xuất hiện, nhưng lần sau sẽ không để chúng may mắn như vậy đâu – Tên này gật đầu khẳng định.

Ông Hoàng Sĩ Nghiêm nghe nhắc đến con gái thì đôi mắt ánh lên tia lửa đầy đáng sợ kia bỗng dịu lại. Ông chậm rãi đưa tay lên môi, điếu thuốc trên tay ông bị rít một hơi nhanh chóng tàn lụi , sắc mặt ông trầm lại ra lệnh:

–  Không được làm cho con bé kinh sợ.

–  Tụi em biết rõ, ông chủ yên tâm. Không ngờ là con bé đồng bọn của mấy tên đó lại là bạn của cô Kiều Chinh . Tụi nó coi như gặp may mắn, nhờ có cô Chinh mới thoát được.

–  Cốc cốc ….- Hai người đang nói chuyện trong phòng khách thì bà giúp việc đã hơn 50 tuổi gõ cửa.

– Vào đi – Ông Hoàng Sĩ Nghiêm ra lệnh.

Bà giúp việc liền mở cửa bước vào nói:

–  Ông chủ, cô Chinh về rồi ạ. Cô ấy dẫn theo bạn về nhà, nói là bạn cô sẽ ở lại nhà chúng ta  – Bà gúp việc nói ngắn gọn.

Tên mắt lén nhìn xuống cửa sở phòng làm việc trên lầu xuống dưới đất thì thấy một cô gái đang xách túi hành lý đứng phía dưới, nét mặt quen quen. Hắn liền quay phắt sang ông chủ của mình, ông Sĩ Nghiêm đang dặn dò bà giúp việc đôi điều.

–  Ông chủ …- Hắn ta hắn giọng nói.

Ông Sĩ Nghiêm hiểu ý bèn ra lệnh:

–  Được rồi, mọi việc giao dì sắp xếp.

Bà giúp việc gật đầu lui ra, tên mắt lè liền nói ngay khi bà giúp việc đã đóng cửa đi ra ngoài:

–  Bạn của cô Chinh chính là con bé đó. Xem ra tụi nó đang đề phòng chúng ta.

–  Tụi nó đã biết mặt mày chưa ?

–  Chưa ạ! Mấy chuyện này em giao cho tụi đàn em nó làm.

–  Vậy thì cứ coi như không có gì đi, cái con bé đó cứ bỏ qua cho nó. Giám sát mấy thằng kia được rồi.

–  Em hiểu rồi.

Ông Sĩ Nghiêm ra lệnh xong thì đứng dậy đi ra ngoài gặp con gái cưng của mình.

–  Ba! – Kiều Chinh vừa thấy ba thì nũng nịu gọi, sau đó cô sà vào lòng ông.

Bên ngoài cô luôn là người dịu dàng đằm thắm, nhưng mỗi khi về nhà, cô chẳng khác nào một đứa trẻ vùi vào lòng ba mình nhõng nhẽo.

–  Coi con kìa, có bạn đến mà còn nhõng nhẽo, không sợ bạn cười chê à- Ông Sĩ Nghiêm phá ra cười lớn vuốt mái tóc dài của con gái.

Nghe nhắc đến Cẩm Tú, Kiều Chinh bèn rời khỏi lòng ông, chạy đến nắm tay Cẩm Tú còn đang lóng ngóng đứng nhìn đến trước mặt ông Sĩ Nghiêm.

–  Con chào bác – Cẩm Tú vừa bước đến gật đầu chào ông. Đây không phải là lần đầu cô đến đây, nhưng số lần cô gặp ông Sĩ Nghiêm rất ít. Vì công việc của ông khá bận rộn, chỉ về nhà lúc đêm khuya mà thôi.

–  Cẩm Tú đến chơi hả con, làm xấu trước mặt con rồi – Ông Sĩ Nghiêm cười khà khà nói.

Cẩm Tú cũng cười cười.

–  Ba..Nhà Cẩm tú xảy ra chút việc, nên con bao bạn ấy đến đây ở cùng con. Có được không hả ba – Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn ba cầu khẩn.

–  Sao lại không được. Có Cẩm tú đến ở đây, con gái ba sẽ không buồn nữa, đương nhiên là ba đồng ý rồi – Ông gật đầu tán thành.

–  Con cảm ơn ba – Kiều Chinh nhoẻn miệng cười tươi rói – Mẹ đâu rồi ba.

–  Chắc mẹ con đến nhà bạn chơi rồi. Con dẫn Cẩm Tú về phòng khách lầu 2 đi. Ba đã bảo dì hai lên đó dọn dẹp trước rồi. Hai đứa thay đồ rồi xuống ăn cơm.

–  Dạ – Kiều Chinh ngoan ngoãn nghe lời, nhảy chân sáo kéo Cẩm Tú lên lầu với mình.

Cẩm Tú nhìn cảnh hai cha con họ hạnh phúc mà thấy mũi lòng nhìn lại hoàn cảnh gia đình của mình.

Kiều Chinh dẫn cẩm Tú vào một căn phòng khá rộng, giường nệm trắng muốt, sạch sẽ thom tho vô cùng.

–  Từ nay chỗ này sẽ là phòng của bạn, bạn cứ tự nhiên sử dụng đừng ngại gì hết – Kiều Chinh rạng rỡ giới thiệu – Cần gì cứ nói với mình hay dì hai.

Cẩm Tú xúc động bỏ túi xách xuống đất nắm lấy tay Kiều Chinh nghẹn ngào nói:

–  Cám ơn bạn rất nhiều.

–  Ngốc quá, chúng ta là bạn bè tốt của nhau mà, nói những câu khách sáo thế để làm gì – Kiều Chinh nghiêm nét mặt lườm bạn.

Cẩm Tú nhìn cô rồi cả hai cùng bật cười, bàn tay họ siết chặt vào nhau.

So với ông Hoàng Sĩ Nghiêm thì bà Kiều Lan hoàn toàn khác hẳn. Ở bà có sự cao quý, sang trọng nho nhã nhưng cũng đầy kiêu ngạo. Đối với bạn của con gái, bà không lạnh nhạt cũng không ân cần cho lắm, đơn giản như là một người lạ đến tá túc ở nhà mình mà thôi. Đối với bà, chỉ có chồng và con gái mới đáng để bà bận tâm tới. Đặc biệt là Kiều Chinh, đây là sinh mạng của bà. Sau khi sinh cô xong, bà cũng mất khả năng sinh đẻ, cho nên cô là thứ quý nhất của bà. Từ nhỏ đến lớn, bà chăm sóc cô từng ly từng tí, không để bất cứ chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với cô. Nhìn bàn ăn ba người cười nói vui vẻ hạnh phúc vô cu2ngkhie61n người khác nhìn thấy phải ghen tỵ.

Kiều Chinh có thể nói là được bao bọc trong vòng tay của ba mẹ nên tính tình cô hoạt bát vui tươi hiền lành và tốt bụng. Cẩm tú vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ với Kiều Chinh.

–  Cẩm Tú nè! Ăn nhiều vào đi con , đừng ngại, thích ăn gì cứ nói với dì hai để dì ấy đi chợ nấu cho – Ông Hoàng Sĩ Nguyên với tay gấp thức ăn cho Cẩm Tú mời.

–  Con cảm ơn bác – Cẩm Tú đón nhận với sự cảm động vô cùng.

–  Phải đó, ăn nhiều một chút. Bạn mới ốm xong – Kiều Chinh cũng gấp một miếng thịt ngon bỏ vào chén của Cẩm Tú.

–  Con còn nói người ta, so với Cẩm Tú, con còn ốm hơn nữa. Ăn nhiều một chút đi – Bà Kiều Lan trách yêu con gái.

Kiều chinh nhe răng cười hì hì , buông đũa ôm lấy cánh tay mẹ nhõng nhẽo:

–  Mẹ à, mode bây giờ là mình hạt xương mai mà, mẹ không thấy các người mẫu bây giờ đêu mình dây cả hay sao. Mẹ cứ bắt con ăn nhiều vào,lỡ con mập như heo thì sau này ai dám lấy con chứ.

Mặc kệ lời nhõng nhẽo của con gái, bà Kiều Lan cứ gấp thức ăn vào chén của con rồi bắt ép:

–  Không ai lấy con thì cứ ở vậy ba mẹ nuôi. Ba mẹ cũng chẳng muốn xa con chút nào hết. Con gái phải đầy đặn mới đẹp và khỏe mạnh được. Mau ăn hết đi.

–  Ba … – Kiều chinh đưa mắt nhìn ba cầu cứu.

–  Thôi, con nó không muốn ăn, bà ép nó làm gì – Ông Sĩ Nghiêm bị ánh mắt của con gái mà mũi lòng bèn lên tiếng bênh vực.

–  Con hư tại cha – Bà Kiều Lan lắc đầu thở dài.

Hai cha con cô nhìn nhau phì cười.

–  Làm xấu trước mặt con rồi – Ông Sĩ Nghiêm cười cười nói với Cẩm Tú.

–  Dạ không sao đâu ạ. Con rất ngưỡng mộ gia đình mình – Cẩm Tú lắc đầu đáp.

Một gia đình hạnh phúc như thế, không ai ngờ lại có ngày bị cơn bảo nhấn chìm xuống đáy sâu vực thẳm.

1 responses to “Nếu như yêu – Chương 2 : Hạnh phúc của đời người.- Chương 2.1

  1. người đầu tiên hehehe

Bình luận về bài viết này